(Bài thơ của Trần Thanh, viết năm 1966 trên đường Trường Sơn)
Nụ hôn đầu tôi không tặng người yêu
Mà tặng cho một người con gái
Mười bảy tuổi bước qua thời vụng dại
Khoác trên mình chiếc áo màu xanh.
Những ai từng đi qua chiến tranh
Chắc biết những trận bom tọa độ
Cả cánh rừng tan hoang loang lổ
Sau trận bom hủy diệt bạo tàn.
Khi khói bom nồng nặc chưa kịp tan
Người còn sống ra khỏi nơi ẩn nấp
Không sợ hãi, không vội vàng hấp tấp
Tiếp tục làm nhiệm vụ được trên giao.
Trước mắt tôi dưới gốc cây Sao
Đang quằn quại một cô gái trẻ
Máu loang khắp tấm thân mảnh dẻ
Chân đứt lìa đã buộc chặt ga-rô.
"Đừng... đưa... em đi, không... kịp... nữa... mô
Máu... đã cạn..., em... không còn... sức... nữa
Em... lạnh lắm... Hãy... ôm em... Em tựa
Em... nhờ anh... chuyển giúp... mẹ... vài lời...!!!"
Lời cuối cùng em nhắn Mẹ qua tôi
Nghe thoảng như những lời của gió
"Anh ơi..., em... người yêu... chưa có...
Phút... lìa đời... em muốn... được... anh hôn..."
Nụ hôn đầu tôi đặt giữa Trường Sơn
Em gái xung phong tuổi vừa mười bảy
Đang lạnh dần trong tay tôi run rẩy
Mà trên môi thoảng nhẹ một nụ cười!